“Cậu nghĩ là, có bao nhiêu phần trăm trong số tất cả những bài hát trên thế gian này, là tình ca?”
Ấy là một tối tháng 2 trên một vỉa hè đâu đó ở Hongdae. Hoa lệ như mọi đêm của Seol từ trước đến nay. Felix quay sang nhìn người vừa cất giọng đặt câu hỏi. Đầu kia băng ghế là một cậu trai trạc tuổi mặc chiếc áo phao đen, chân đi đôi New Balance 410. Felix nhìn thấy chiếc bao đàn organ dựa vào chân cậu trai nọ. Im lặng kéo dài. Người đối diện quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu chẳng chút e ngại. Cái khăn choàng có thể che gần hết khuôn mặt, nhưng không che được đôi mắt đen sắc lẻm, vẻ điển trai và chiếc mũi đang ửng đỏ vì thời tiết cắt da cắt thịt. Felix quay mặt đi, nhìn thẳng vào vô định trước mắt.
“Khoảng 80? Hay 90%?”
“60%”
Felix quay lại nhìn. Người bên cạnh vẫn nhìn thẳng vào mắt anh chẳng chút nao núng. Cậu nhận ra đối phương có một chiếc nốt ruồi dưới mắt. Nốt ruồi giọt lệ. Không hiểu sao điều này làm cho đôi mắt của người nọ như có gì khẩn thiết van nài. Điều này khiến Felix có phần bối rối. Cậu đánh lạc hướng ánh mắt của mình vào cốc cà phê đang bốc khói trên tay đối phương, trong đầu cố tìm một lời để đáp lại câu chuyện bất chợt với người lạ này.
“Đấy là theo nghiên cứu ở Mỹ.” Giọng nói đều đều của cậu trai vang lên, phá vỡ sự im lặng bối rối. “Tương đối thôi, vì người ta chỉ tìm trong khoảng thời gian 1968 đến 1971 và 2002 đến 2005. Không nhiều như tưởng tượng, nhưng vẫn nhiều. Mà còn có xu hướng tăng lên nữa. Chúng ta đều nghĩ cả thời gian này đều xoay quanh tình yêu nhỉ?”
Cậu trai đưa cà phê lên nhấp một ngụm. Tiếng rít khẽ đầu lưỡi báo hiệu cà phê vẫn còn nóng. Lại là một khoảng tĩnh lặng đứt đoạn. Hai người nhìn về phía trước, chẳng biết là nhìn vào điều gì.
“Hyunjin”. Cậu trai lại mở lời, chìa tay trái ra. Felix giật mình, luống cuống đưa tay ra bắt lại, không quên cúi đầu như một thói quen đầy lịch sự.
“Yo...Yongbok”.
“Yongbok? Tên không giống cậu lắm”.
Felix bối rối đáp lại: “Xin lỗi?”
“À đừng hiểu lầm. Tôi nghĩ cậu là người nước ngoài”. Người nọ dừng lại để nhấp nốt ngụm cà phê trước khi quẳng vào chiếc thùng rác bên cạnh.
Felix cảm thấy như có gì đó cởi mở hơn một chút. Cậu bẽn lẽn sửa lời.
“Felix...Felix Yongbok Lee. Mình đến từ Úc.”
Hyunjin nở một nụ cười nhẹ. Không nói gì, cả hai ngẩng đầu nhìn lên trời, phả vào không gian những hơi khói trắng.
____________
Một vài tháng sau buổi gặp tình cờ đấy, Felix nhận ra vì sao Hyunjin lại bắt đầu câu hỏi về những bài hát. Cậu bạn đồng niên học ngành Âm nhạc và đang nuôi ước muốn làm một nhạc sĩ. Khác với vẻ ngoài điển trai sắc nét đến độ gợi lên cảm giác khó gần, Hyunjin là một cậu bạn đa cảm với biểu cảm sống động đến khó tin. Cậu sống một mình trong một căn hộ bé tí với một chú chó chihuahua lông dài tên là Kkami. Căn hộ không to lắm, chỉ có một gian bếp nhỏ, một nhà vệ sinh và một phòng ngủ có sân ban công. Nhưng chỗ ngủ thì cũng chẳng giống chỗ ngủ cho lắm. Hyunjin là con người sinh ra cho nghệ thuật. Felix nhớ ngày đầu đến đây, thứ thu hút ánh mắt của cậu chính là những bảng canvas nhiều màu sắc trên khung vẽ, dựng ở góc tường và mọi chỗ có thể dựa trong ngôi nhà. Không gian của Hyunjin là tổ hợp của một dàn âm thanh mini, một dàn máy tính chơi game, rất nhiều khung vẽ, giấy phác thảo, bản nháp nhạc, Hyunjin và Kkami. Lộn xộn một chút những dễ chịu là cảm nhận của Felix ngày đầu đến đây. Mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ quấn quýt len lỏi với mùi giấy mới, màu vẽ và mùi thoang thoảng như chất khói nào đó mà Felix chẳng thể nhận ra. Tất cả như một tiếng thì thầm ôm ấp, một cảm giác như về nhà. Đối với đứa trẻ tha hương như Felix, đây là mùi của sự an toàn
Nhưng không chỉ thể, nơi này còn có mùi của nghệ thuật.
Felix thích mê những thứ như thế. Cậu ngắm mãi không thôi những mảng màu nhảy múa trên những khung canvas. Hyunjin thỉnh thoảng sẽ cho cậu nghe những bản demo nhạc cậu làm. Felix như đứa trẻ được mở ra thế giới mới lần đầu. Người bằng tuổi cứ không thôi cho cậu thấy những vẻ đẹp biến thiên của nghệ thuật.
Và vì thế, Felix hay đòi đến giúp Hyunjin dọn dẹp cho gọn căn nhà. Cậu muốn được bao quanh bởi những thanh âm sống động, những màu sắc rực rỡ và bởi tiếng cười lảnh lót của Hyunjin. Như thế thì cậu sẽ thôi cảm thấy sự trống rỗng cô độc.
_______
Hyunjin đang tắm cho Kkami ngoài ban công. Felix nhặt mấy quyển tạp chí nằm bừa bãi dưới sàn nhà, đặt lên bàn máy tính. Cậu với tay lấy chiếc điều khiển để điều chỉnh nhiệt độ trong phòng trước khi mở cửa tiến ra ban công. Sự hiện diện của cậu nhỏ với những đốm tàn nhang ở ngôi nhà này đủ quen thuộc đến mức, cả chủ lẫn chó có thể nhận ra cậu chỉ từ tiếng mở cửa, và vì thế cả hai chả thèm ngoái lại.
“Cậu mà muốn bật điều hòa thì trước tiên cần phải hút hết bụi và đừng có hút thuốc trong phòng nữa”
Felix đưa cho Hyunjin chiếc khăn. Hyunjin cuối cùng cũng cuộn Kkami xong xuôi trong cái khăn tắm, khuôn mặt có vẻ hài lòng với thành quả của mình bất chấp việc chú chú tỏ rõ thái độ không vui vẻ gì. Hyunjin ngâm nga một đoạn nhạc nào đó đầy vui thích. Cậu dùng chân nghiêng chậu nước một cái trước khi tiến đến cửa nơi Felix đang đứng.
“Đừng có đổ nước như thế nữa. Cậu sẽ làm tắc cống với đống lông cún đấy.”
Hyunjin tiến đến, đặt môi lên má Felix trước khi chùi nhẹ chân vào chiếc thảm và len vào nhà. Felix càu nhàu nhỏ trong họng rồi bước theo, không quên ngoái nhìn đồng xà phòng trôi nổi ở sàn ban công, trong lòng trào dâng một sự khó chịu nhẹ.
_____________
Felix trở giấc bởi hơi điều hòa phả vào người lạnh buốt. Cậu kéo chăn, cuộn tròn. Chăn nhẹ hẫng và ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên tường cho biết Hyunjin đã rời khỏi đệm và đang ngồi cạnh màn hình máy tính. Không có thứ ánh sáng màu mè chớp chớp liên tục thì tức là Hyunjin đang không chơi game. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch. Hẳn là một bài review âm nhạc nào đó cho tạp chí hoặc một đoạn lời bài hát, Felix thầm nghĩ.
Tiếng nhạc nhỏ ngẩn ngơ luẩn quẩn khắp căn phòng. Felix nhắm mắt tiếp. Nhạc trôi vào tâm trí. Sau tối tháng hai lạnh buốt đấy, hai người có số điện thoại của nhau. Những buổi đầu chỉ là vài câu hỏi thăm qua lại cho có lệ. Hyunjin hỏi Felix về một vài quán cafe. Felix không nhớ bằng cách nào, nhưng hai người gặp mặt lần thứ hai khi thời tiết đã ấm hơn ở một quán cafe mà Hyunjin nói là hãy đến thử vì playlist. Hyunjin có gout nhạc tinh tế, đúng như những gì Felix nghĩ về một người theo đuổi âm nhạc. Hyunjin sống trong nghệ thuật. Cậu từng nói về việc sẵn sàng trả thêm một chút tiền và bớt độ sang trọng trong bữa ăn hàng tháng để được sống trong một căn hộ có hệ thống cách âm đủ để cho phép cậu thoải mái bật đủ loại nhạc trên đời mà không làm phiền hàng xóm. Trong căn hộ chật chội của mình, Hyunjin sẵn sàng hi sinh một nơi có thể bày bàn ăn để có chỗ cho chiếc tủ chống ẩm cất những chiếc máy ảnh yêu quý và những cuộn phim hiếm mà cậu săn tìm được. Felix thì không hiểu sâu sắc về những cao độ, trường độ, âm sắc gì đó mà Hyunjin cho cậu xem. Cậu cũng không nắm bắt được hết được về những trường phái hội họa. Cậu nhỏ có một lòng ái mộ với nghệ thuật nhưng luôn ngượng ngập với việc thử sức nó bởi bản thân cứ cảm thấy mình làm chưa đủ tốt. Và vì thế Felix bị hấp dẫn bởi tình yêu bất tận của Hyunjin với nghệ thuật. Lúc đầu là bằng một chút ngưỡng vọng vì mình chưa thể làm được như thế. Sau dần thì là bằng một sự si mê, với Hyunjin, với ánh mắt của cậu trai có vẻ đẹp như tượng tạc khi nói về thứ cậu đam mê. Felix học cách làm quen với một vài lí thuyết nhiếp ảnh và hội họa. Thỉnh thoảng cậu cũng mày mò đọc về những gì cậu bạn mình viết trên những chuyên trang âm nhạc. Không hiểu sâu sắc tường tận được, nhưng đủ để Felix có thể tiếp nối vào những câu chuyện với Hyunjin. Một ngày nào đó trong nắng tháng tư, Felix cũng bẽn lẽn bật cho Hyunjin nghe một đoạn piano nhỏ cậu đàn. Ngày còn ở Úc, cậu cũng từng ở dàn hợp xướng và được nuôi dạy bởi một người mẹ với rất nhiều tài hoa nghệ thuật. Chỉ là từ khi sang Hàn Quốc, phải chạy theo nhịp thở của một đô thị sôi động bậc nhất khiến cậu cũng chẳng còn tâm tư cho những điều mình từng lớn lên cùng mỗi ngày. Hyunjin thích thú ngay và bảo Felix đến nhà cậu chơi đi, bởi vì đoạn piano của Felix khiến cậu nảy ra một ý tưởng muốn ghi lại. Felix không nghĩ là mình từng đồng ý với điều gì nhanh đến thế. Hyunjin kể mình có nuôi một chú chó con, và hỏi Felix có từng nuôi chó mèo gì không. Felix chưa từng có thú cưng riêng. Cậu nhớ đến câu chuyện ngày nhỏ đi học mẫu giáo, cả lớp được được quan sát quá trình ấp trứng một chú gà con. Khi gà nở, một bạn trong lớp được mang về chăm mà không phải Felix. Felix cứ hỏi mãi người bạn đó mỗi ngày rằng gà con lớn lên như nào. Hyunjin bật cười thật to và nói Felix và Kkami sẽ hợp nhau lắm. Cậu trai người Úc thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút như tiếng chuông reo vui. Đúng là Felix hợp với Kkami hơn cả tưởng tượng. Hyunjin bảo Kkami không dễ thích người đâu, nhưng nếu đã thích Felix thế này thì chắc hyung của nó cũng phải thích mới được.
Felix đỏ mặt với câu bông đùa này. Nhưng từ sau hôm đó, cậu bắt đầu ghé qua chơi nhiều hơn hơn. Dần dần lúc nào chẳng hay, cậu là một phần trong nhịp sống của Hyunjin.
Hyunjin ngoài những khoảnh khắc sống cùng nghệ thuật thì thực ra lại không phải người thích rong chơi hay giao du quá nhiều. Cậu sẽ dành nhiều thời gian miệt mài ở studio tại trường từ sáng sớm tinh mơ. Sau những giờ học, cậu sẽ tranh thủ đi chụp lại khung cảnh đời sống của Seoul. Sống một mình và xa gia đình nên cậu trai ăn uống đúng kiểu chỉ để cho no. Felix thầm nghĩ có phải do cái nết ăn uống cứ mua sẵn thế này nên cậu bạn chỉ có dài nhẳng ra chứ không thấy có thêm tí da thịt nào không. Nếu không tính những lúc phải đi làm hay đi học thì Hyunjin cũng sẽ chả tụ tập bạn bè gì cả. Felix nghĩ về tất cả những người đẹp trai kiểu như Hyunjin thì sẽ là trung tâm trong những màn mời đi hội họp nhậu nhẹt sinh viên nhưng Hyunjin hóa ra chỉ dành phần lớn thời gian miệt mài với những gì cậu coi coi là lẽ sống. Điều này ngược lại hoàn toàn với cuộc sống lúc nào cũng ầm ĩ, đầy áp lực và phải đối mặt với thật nhiều người của Felix ở quán cafe. Có lẽ vì thế mà Felix nghĩ, mình thích ở cạnh người đồng trang lứa này, như một niềm an ủi. Ở cạnh Hyunjin thì cậu không phải đối mặt với nhiều câu hỏi, những phàn nàn, thắc mắc hay trách móc. Felix hay đến để lặng im ôm Kkami, tựa lưng vào tường nhìn Hyunjin chơi thử một đoạn nhạc ngẫu nhiên. Cậu đến để tựa cằm vào vai Hyujin hàng giờ, xem cậu bạn của mình đi những nét phác thảo trên khung canvas và rồi Felix ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cậu đến và nằm ườn trên chiếc giường trong căn phòng tràn ngập tiếng nhạc để chơi một tựa một game mới ra, còn Hyunjin ngồi ở phía đối diện, miệt mài làm việc. Rồi trong một giây phút nào đó dừng tay, anh nhạc sĩ ấy sẽ quay lại nhìn ngắm cậu nhỏ tóc sáng màu, thấy cậy đã đổi sang tư thế nằm vắt vẻo nơi mé giường, tay vẫn không buông chiếc máy điện thoại. Hyunjin sẽ cười nhẹ và đưa máy ảnh lên chụp khoảnh khắc này.
Hai người sẽ ngồi lựa những tấm hình phim được tráng để xếp vào folder máy tính. Hyunjin cứ phàn nàn mãi chuyện chụp phim thật tốn và Felix sẽ nhì nhèo sao cậu không bán hết máy phim lẫn mấy cái cuộn phim đi mà mua một con máy số. Hyunjin bảo cậu, nhưng mà nhìn Felix qua nước ảnh phim có gì đấy thần tiên hơn. Felix vẫn chẳng quen với những lời ngợi ca Hyunjin dành cho mình, cậu chỉ biết lăn kềnh ra để người cao hơn không phải thấy vẻ mặt ngượng nghịu. Cậu lại nói dối đúng không?
“Không hề. Cậu đẹp đến nỗi tớ luôn muốn để cậu vào trung tâm tầm mắt mình”.
Felix ngước mắt lên nhìn đôi mắt của bạn lớn và cậu biết đấy không phải lời nói dối. Nhưng trái tim nhỏ của cậu vẫn thắt lại.
Đây là một mối quan hệ kỳ lạ ngay từ lần đầu gặp mặt nên cái cách nó tiếp diễn cũng kỳ lạ. Felix không nhớ lắm bằng cách nào, vào lúc nào, trong hoàn cảnh thế nào, nhưng giống như những kẻ lạc trên sa mạc thấy ốc đảo, cậu với anh bạn tiến đến với nhau như một lẽ thường tình, như một sự ấn định. Chẳng chút ngại ngùng. Mọi thứ cứ tự nhiên như một lẽ tất dĩ ngẫu. Cậu cũng không từ chối. Mọi sự cứ đương nhiên với tất cả những say mê. Bởi vì Felix tìm đến Hyunjin như tìm đến một sự xoa dịu cho tất cả những cô độc và mệt mỏi. Thế nên Hyunjin đáp lại. Cậu sẽ nhìn thẳng vào mắt người bạn nhỏ chẳng e ngại, cũng không hề trốn tránh. Y như lần đầu cậu nhìn Felix. Ánh mắt bao giờ cũng điềm tĩnh đến kỳ lạ. Còn Felix sẽ nhìn vào ánh mắt ấy, như nhìn lên trời cao và đón nhận tất cả những gì xinh đẹp quá đỗi mà bầu trời ban xuống. Mưa rào. Tuyết rơi. Nắng ấm. Mọi thứ. Còn Hyunjin cũng sẽ vùi vào cậu như ngã vào thiên hà. Đôi môi như trái đào chưa bao giờ bỏ lỡ từng chấm nhỏ lan khắp trên vùng mắt, mũi, môi và cả tai của Felix.
Hai người không từ chối. Bởi đây là một điệu nhạc say mê.
_______
Felix bắt đầu ngưỡng vọng nhiều hơn cậu tưởng. Người ta sẽ bảo đừng sa đà vào những mối quan hệ như này. Bởi cũng giống như khi người lữ hành tìm đến ốc đảo, anh ta chẳng thể dành nốt quãng đời của mình ở đấy được. Đấy là nơi cứu rỗi nhưng cũng là dấu chấm hết. Sự xoa dịu hay những say mê thì chẳng bao giờ hết nhưng chẳng có con đường nào phía trước cả. Felix mở mắt và xoay người. Cậu nhìn bóng lưng trần của người đối diện rồi cựa mình ngồi dậy. Hyunjin nghe thấy tiếng động, liền xoay ghế lại nhìn, vẫn là ánh mắt ấy. Bất chợt, cậu trượt chiếc ghế xoay đến bên giường, bắt đầu màn hát nhép đùa cợt đầy biểu cảm.
In these stolen moments
The word is mine
There’s nobody here
Just us together
Keepin’ me hot
Like July forever.
Hyunjin đưa tay ra và Felix bật cười. Cậu rời khỏi giường mà sà vào vòng tay người lớn hơn, hai tay ôm vòng lấy cổ, đầu ngả vào vai mà dụi. Hyunjin đưa tay lên lưng trần của cậu mà cù. Tiếng cười khúc khích của cả hai lẫn trong tiếng nhạc. Felix nhắm mắt để cảm nhận tất cả những xoa dịu này. Sẽ chẳng thế nào có đường ra. Ở lại một ốc đảo mãi thì sẽ chết gục. Nhưng nếu như ngoài kia cũng chẳng có gì đáng để mong chờ thì sao? Nếu như cậu, muốn chết tại ốc đảo này thì sao?
And a lust for life, and a lust for life
Keep us alive, keep us alive
________________
Cậu nhìn thấy bạn lớn trên một con đường nào đó ở Hongdae vào một ngày mưa rào mùa hè, đứng chung một chiếc ô với một ai đó cậu không biết. Bạn lớn bật cười nụ cười giống như vẫn cười với Felix. Ánh mắt tươi sáng vẹn nguyên đó chính là ánh mắt Felix vẫn ngước lên mà ngưỡng vọng. Bất chợt cậu cảm thấy một sự trống rỗng. Felix đứng dậy, rời khỏi quán cafe. Cậu mở cửa, bước thật nhanh. Tiếng người phục vụ gọi với theo hòa trong tiếng mưa nhưng cậu chẳng nghe rõ. Cậu lao vội đi để rồi chợt nhận ra mình ngu ngốc cỡ nào vì đã bỏ quên chiếc ô trong cơn mất bình tĩnh. Mưa táp vào mặt cậu đau điếng. Felix cố hé mắt mà đi. Một lúc sau, cậu tìm được một mái hiên trước một cửa hàng tiện lợi để nép vào. Cậu nhìn trời mưa bằng một ánh mắt vô định. Cậu đã tìm đến Hyunjin như một lữ hành chết khát tìm thấy ốc đảo. Người lữ hành cuộn tròn trong ốc đảo đó, đón nhận tất cả những xoa dịu. Thậm chí đã nghĩ mình sẽ chết tại đó. Nhưng ốc đảo đâu phải của riêng một người lữ hành? Nó bao dung và cứu vớt tất cả. Rồi sẽ có một ai đó khác cũng bước vào. Đúng thế. Người lữ hành đâu thể đánh đuổi những kẻ khác, bởi đấy không phải đất của anh ta.
Felix đã lờ những điều hiển nhiên như vậy. Rằng giữa hai người chưa từng có một lời yêu. Rằng hai người chưa từng hứa hẹn, chỉ là cứ thế bước vào cuộc đời nhau. Và chính Felix là người chấp nhận như vậy, mà chẳng đòi hỏi. Bởi vì, cậu và anh chưa từng hứa hẹn của riêng nhau, vậy thì cũng không có lí do gì để giữ chân nhau. Dẫu cho có bao nhiêu nụ hôn từng trao, hay bao nhiêu lần cậu nhìn vào ánh mắt anh như một kẻ mộng mơ ngửa cổ nhìn trời thì cả hai cũng chưa từng nói về ý nghĩa của mối quan hệ này. Đã đôi lần, khi chìm vào bầu trời là người nọ, Felix đã muốn bật ra nức nở rằng xin cậu hãy chỉ là của riêng mình thôi, nhưng rồi cậu cắn chặt lời nói vào đầu môi, chỉ có thân thể run rẩy trong quẫn bách. Đã có những lần cậu thủ thỉ với người nọ những si mê cậu dành cho ánh mắt người ấy trong cơn say, rằng cậu thích Hyunjin nhiều lắm. Có những khi ôm ghì nhau vào lòng, Felix đã nói cậu điên đảo bởi mùi hương của Hyunjin nhất là khi cậu rơi mồ hôi. Và rồi Hyunjin sẽ nói với cậu rằng, vậy thì chúng mình hãy làm gì đó để Felix đón nhận được tất cả những mồ hôi của tớ đi, miễn là cậu thích thì tớ sẽ cho cậu tất thảy. Cậu sẽ bật cười khúc khích và hai đứa quấn quít vội vã trong những nụ hôn. Felix yêu cái góc nhìn ấy, trước mặt cậu là một người đẹp trai hơn tất thảy đang mướt mải trong mồ hôi. Cả hai trao đi quá nhiều những câu gọi tên.
Nhưng dẫu trao nhau nhiều đến như vậy, trao từ vị ngọt say đắm như cherry đến những mùi hương đầy nhung nhớ, từ những đan siết nơi bàn tay đến những bấu víu chẳng buông, thì cậu và người nọ vẫn chưa từng chính thức cho nhau một lời yêu. Chưa từng gọi tên cho mối quan hệ này.
Mưa ngớt dần. Felix nhìn con phố, lòng trống rỗng. Có phải là đến lúc, cậu nên rời khỏi ốc đảo trước khi mọi thứ dần cạn kiệt và mình thì lún sâu trong một ảo vọng cô độc nào đó của riêng mình?
___________
Felix vặn tay cầm cửa căn hộ. Cửa không khóa tức là Hyunjin đang ở trong. Cậu hít một hơi dài rồi thở hắt ra trước khi kéo cửa bước vào. Kkami chạy ra đón, như thường ngày. Felix mỉm cười gừ đáp lại một cách nhẹ nhàng. Hyunjin đang ngồi trên chiếc ghế xoay giữa phòng, tóc cậu ướt đẫm chẳng rõ do mưa hay do nước tắm. Hyunjin chẳng bao giờ chịu sấy khô tóc. Felix tiến thẳng vào hướng tủ quần áo, tránh ánh nhìn của người lớn hơn. Quần áo cậu mang theo, may mắn là chẳng nhiều.
“Cậu định đi đâu à?”
Felix quay lại nhìn anh. Hyunjin đã đứng lên, vẫn ánh mắt nhìn thắng đến chẳng hề nao núng.
“Mình đoán là mình ở nhờ hơi lâu rồi” Felix cố giữ giọng bình tĩnh “Bình thường đâu có ai làm vậy. Còn chẳng…”
“Mình đâu có coi như cậu ở nhờ”. Hyunjin cướp lời. Felix lặng thinh, cậu không biết nói gì, quay lại nhìn mấy cái móc áo. Có gì đó cứ nghẹn ở cổ
“Hôm nay cậu nhìn thấy mình trên phố đúng không?” Hyunjin hỏi nhưng Felix không tiếp lời.
“Một người bạn học thôi. Mình nhìn thấy Yongbok ngay lúc cậu bước ra khỏi quán mà chẳng thấy cầm ô. Mình gọi và đi theo nhưng không đuổi kịp. Ừm… vì lúc đấy có người đẩy cửa đi ra nên mình bị va vào… Phải đứng lại một lúc... Gọi thì cậu không bắt máy”. Hyunjin nói một mạch rồi im bặt. Cả gian phòng chỉ có tiếng thở của cả hai.
“Cậu đâu cần phải giải thích” Felix ngập ngừng. “Ý mình là...cậu biết đấy… chúng ta vốn không ràng buộc”. Giọng Felix bỗng run bật đến mức chính cậu cũng ngạc nhiên. Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đấy, Felix thầm nghĩ. Felix chợt nhận ra chẳng có xoa dịu nào cả. Cậu chỉ lấp liếm cảm giác về việc cậu thích Hyunjin bằng đủ thứ lí do về bình yên hay trốn tránh mà thôi. Là cậu rất thích người đồng niên nọ mà không biết vì sao. Rằng những ngưỡng vọng cậu nhìn lên chính là sự say đắm. Là vì Felix đã không thẳng thắn từ đầu vì sợ những gì cậu cảm thấy không giống những gì Hyunjin cảm thấy. Là cậu đã thỏa hiệp vì muốn ở bên Hyunjin.
“Vì mình yêu cậu mà. Nên mình muốn giải thích.”
Felix nhìn Hyunjin, cảm giác không tin vào tai mình.
“Nhưng mà…”
“Mình biết” Hyunjin ngắt lời. “Mình biết là mình chưa bao giờ nói ra cả. Là lỗi của mình.”
Hyunjin tiến đến trước mặt Felix. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt người thấp hơn. Felix chợt thấy mắt mình nhòe đi. Cậu đã say mê ánh mắt anh nhiều đến mức bản thân cũng chẳng hề nhận ra. Cậu đã nhìn vào nó vô vàn lần, chìm vào trong đáy mắt sâu nhất đến chẳng thể nói ra. Cậu đã thích cái người đẹp trai đến đáng ghét này nhiều đến thế.
“Yongbok, mình xin lỗi”. Người cao hơn cúi đầu thì thầm.“Là vì mình đã không nói rõ ràng”. Felix có thể nghe được nhịp thở cậu gấp hơn bình thường. “Mình bắt đầu trước nhưng lại để cậu phải chờ đợi”
Cậu nghẹn giọng. Trái tim như nổ tung. “Nói với mình là cậu muốn giữ mình đi. Nói là cậu muốn mình ở lại đi Hyunjin”. Felix muốn òa khóc mà chẳng hiểu tại sao.
“Ở lại mãi với mình nhé?”. Hyunjin nói không một chút do dự “Chỉ hai đứa mình thôi”. Nói rồi cậu đưa tay ra. Felix lao vào vòng tay cậu mà bấu víu. Sẽ chẳng sao cả, đây là những thứ duy nhất cậu cần. Sẽ chẳng cần gì nữa cả. Vì đây là những điều duy nhất cậu muốn nghe.
“Còn nhớ lần đầu mình hỏi cậu về tình ca không? Mình muốn viết cho cậu mọi tình ca đẹp đẽ nhất. Để lấp đầy cả thế giới của cậu, để Yongbok được nghe mọi lời mình yêu cậu. Từ giờ cho đến mãi sau này.”
Ấy là một tối tháng 7 sau cơn mưa rào, trong một căn hộ ở đâu đó giữa lòng thế giới ngổn ngang. Dịu ngọt như tình yêu vốn vẫn vậy, từ ngày chàng trai mở lời chào cậu.